Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Thầy ơi, có phải em nên quên...

Thầy không có gì đặc biệt,không đẹp trai không dể gần cũng chẳng vui vẽ như những người thầy khác. Nó một cô lớp trưởng năng động hoạt bát lanh lẹ và “hơi bị dễ” thương( theo nhận xét của thầy). Thầy với nó chẳng là gì nếu ngày đầu tiên thầy không vô kiếm chuyện với một đứa lớp trưởng như nó.

Tiết đầu tiên…

Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra. Trong đầu nó chẳng có một chữ đặc biệt là một môn khô khan như môn tin. Này nĩ mãi mà cũng chẳng thay đổi nổi sự kiên định của ông cụ non ( nhận xét đầu tiên của nó về thầy). Nó biết thầy cố tình vì trong lớp chẳng ai thuộc bài cả.

Một tiết học dài đăng đẳng với một ông cụ non thật đáng sợ.

Ra chơi, cả lớp bàn tán xôn xao về thầy đặc biệt là nó. “Hix trẻ tuổi sao mà đáng ghét thế sao năm 12 lại gặp khổ thế này” nó cằn nhằn với nhỏ bạn thân.

Không biết trời xuôi đất khiến gì tiết nào thầy cũng kiếm chuyện với nó. Cứ kêu nó mãi mà nó thì chúa ghét môn tin và cả ông thầy. ấm ức lắm mà chẳng làm gì đc vì ổng là thầy hic hic khổ dài dài rồi rùa ơi.

Hông biết duyên ngộ gì, hôm đó luyện thi về trời mưa tầm tả không về nhà được nó ở lại trường với thầy dạy sinh năm lớp 10, cằm đt của thầy chơi vô tình thấy sdt của thầy 0167…. Đọc một lần là nhớ hà số gì mà dễ nhớ thế…mưa tạnh

“có phải số dt của thầy t dạy tin không”

“dạ,phải rồi,xin hỏi ai dạ?”

Nó cười sặc sụa với tin nhắn vô cùng “lễ phép” của thầy. nó bắt đầu 8 với thầy mỗi tối,nó bắt đầu quan sát thầy trên lớp. thầy cũng dễ thương đấy chứ, một cử nhân công nghệ thông tin trẻ trung và cũng “dễ gần”. nó bắt đầu thay đổi ý nghĩ về thầy lúc nào không hay,nó bắt đầu bênh vực thầy khi nghe mấy đứa chê thầy.

Thầy cũng quan tâm cái đứa tinh nghịch nhiều hơn,hỏi han nó nhiều hơn giúp đỡ nhiều hơn. Thầy thấy nó dầm mưa về, không biết thầy nghĩ gì mà tặng nó cái áo mưa, tặng trước mặt thầy sinh nữa làm nó vừa cảm động vừa bối rối. hic cái đứa cứng đầu như nó thà dầm mưa về chứ không mặc áo mưa,thầy là người đầu tiên quan tâm nó,sợ nó dầm mưa. Nó bắt đầu tâm sự với thầy nhiều hơn. Nó cảm thấy thầy trẻ con và hiền quá. Mỗi tối ngồi nói chuyện với thầy,xem máy với thầy nó thấy vui và ấm áp. Thầy dẩn nó đi uống nước,thầy chọc nó cười thầy và nó còn hùa nhau chọc mộ đứa bạn than của nó Thầy âm thầm lặng lẽ,thầy thương học trò,thầy hay cười nụ cười thiên thần trong mắt nó thầy không còn đáng ghét nữa dù tiết học nào thầy cũng kiếm chuyện với nó để mỗi tối nó phải tức giận mà nhắn tin nhảm với thầy. thầy vẫn cười vẫn nhường nó một đứa tin nghịch và ngang ngạnh. Ngày nó ôn bài thi thầy dẫn nó đi ăn cơm chiều còn lấy cây bắt nó ăn không thôi bị đòn,nó vừa mắc cười vừa vui vừa hạnh phúc.Thầy giúp nó đủ mọi chuyện từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn,từ chuyện học đến chuyện nhà. Nó yêu thầy lúc nào không hay. Thầy thương nó rất nhiều nhưng nó không hiểu tình cảm thầy dành cho nó là gì. Tình thầy trò hay tình yêu. Nó âm thầm và tự đấu tranh với lí trí. Một đứa học trò có nên yêu thầy giáo.

Nó được nhiều giáo viên yêu thương và giúp đở, họ cũng cảm nhận đc tình cảm của nó dành cho thầy. họ chọc nó, nó cười vu vô.

Nó vô tình biết được thầy đang thương một người nhưng không phải nó, thầy gạt nó nó đau thật sự rất đau, người con gái đó nó biết.

Nó sao lảng việc học mà ngày thi tốt nghiệp gần kề, nó không học không nghe giảng nó như người vô hồn. bạn bè không khuyên nó đc chỉ biết lặng nhìn một đứa học sinh giỏi nhất lớp thành tích ngày càng tệ. thầy nó một giáo viên chưa dạy nó tiết nào,thương nó vì sự lanh lẹ và nhiệt tình thầy sợ nó rớt tốt nghiệp, thầy cứ đt khuyên nó học, nó vui và nhưng cũng chẳng học. nó đậu tốt nghiệp một chuyện hiển nhiên nhưng là một kì tích vì nó có học hành gì đâu. Nó đậu luôn đại học một chuyện nó không hề mơ. Nó vẫn nhớ vẫn yêu thầy, nó vần âm thầm chúc thầy ngủ ngon vào buổi tối.

Nhật kí ngày…tháng…năm….

Có lẽ tôi đã yêu em mất rồi,cô học trò nhỏ. Em tinh nghich bên tôi,em cười thơ ngây như một thiên thần, tôi không biết tôi yêu em tự bao giờ, tôi không hiểu tại sao mình có thể chấp nhận mọi yêu cầu của em. Tôi một giáo viên làm sao có thể yêu học trò của mình. Em quá nổi bật dường như hầu như gv trong trường ai cũng biết em, em giỏi tôi biết, em yêu tôi tôi biết. em đau tôi thấy, tôi thấy mình bất lực khi không che chở được em nhưng tôi không thể nói rõ tình cảm của mình, em còn tương lai, em còn ước mơ. Rồi xã hội có chấp nhận khi tôi yêu em, tôi không sợ dư luận nhưng còn em tuổi đời còn quá trẻ em có chịu đc không??? Tôi ước gì em chỉ là một đứa học trò bình thường không quá nổi bật để tôi có thể yêu em. Nhưng… em ơi tôi xin lỗi em hãy quên tôi em nhé!

7 năm sau….

Một cô gái trẻ xinh đẹp trẻ trung ngồi trên chiếc xe hơi bóng nhóang đang chạy vô sân trường trung học…

Đó là nó,thành đạt xinh đẹp giám đốc một công ty bất động sản, trở về trường với tư cách một nhà tài trợ (mơ ước của nó khi ra khỏi trường). nó vô tình bắt gặp lại hình ảnh quen thuộc ngày xưa nước mắt nó bổng rơi, nó bõ mọi thứ ôm chầm lấy thầy, “tại sao lại bõ rơi em tại sao không trả lời tin nhắn của em tai sao tại sao…. Nó ngẹn ngào. Em vẩn yêu,vẫn chờ đợi thầy, mọi cố gắng của em điều vì thầy thầy có biết… thầy ôm chặt nó, với thầy bây giờ nó là tất cả thầy không suy nghĩ không quan tâm tới xung quanh. Tôi yêu em! Yêu em từ 8 năm trước và bây giờ vần vậy…..tôi vẫn chờ ngày em trở về,tôi tự hứa với long sẽ không để mất em lần nữa….


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét